Con cái sinh ra khỏe mạnh và khôn lớn từng ngày là niềm hạnh phúc vô bờ bến của biết bao bậc làm cha mẹ. Khi con còn nhỏ, hy vọng con khỏe mạnh, mau ăn chóng lớn. Khi con đủ 6 tuổi, bước chân đầu tiên vào cánh cổng tiểu học, hy vọng con biết ăn, biết nói, biết gói, biết mở. Khi con 12 tuổi, bước chân thứ hai vào môi trường trung học cơ sở, hy vọng con biết điều hay lẽ phải, rèn luyện nhân cách để trở thành công dân tốt cho xã hội. Và khi con 16 tuổi, bước chân thứ ba vào môi trường trung học phổ thông, bố mẹ lại hy vọng con chọn đúng con đường để chạm đến tương lai rộng mở, ấm no sau này.
Mỗi một bước đi đầu đời của các con đều là niềm trăn trở lớn của rất nhiều bậc cha mẹ.
CHỌN CÁCH “BUÔNG TAY” CON GIỮA NGƯỠNG CỬA TRƯỞNG THÀNH
P.T. Dũng – một cậu bé sinh ra và lớn lên tại Đồng Nai. Theo cảm nhận của mẹ, Dũng là người hướng nội, ít nói và có thành tích học tập khá ở trường. Ngày thường ở nhà, Dũng thích đọc truyện, ăn đồ ăn nhanh, không thích tham gia thể thao, thích chơi game một mình. Đôi khi, con hơi ỷ lại vào bố mẹ và chị gái, phần lớn thời gian dành cho việc học ở trường và sở thích cá nhân tại nhà, ít khi phụ giúp bố mẹ hay chơi đùa, chia sẻ cùng chị em trong gia đình.
Trên cương vị là một người mẹ, chị T.B.L. Quyên có phần lo lắng. Tuy nhiên, việc chia sẻ và khuyên răn con cái theo hướng chuẩn mực chưa bao giờ là điều dễ dàng. Đôi khi, những lời dạy bảo lại trở thành áp lực, khiến con cảm thấy bố mẹ quá khắt khe, không tôn trọng sở thích cá nhân. Dần dà, mối quan hệ giữa các thành viên trở nên xa cách, lạnh nhạt, con ít chia sẻ, và dường như cũng trở nên cứng đầu hơn.
Đứng trước ngưỡng cửa trung học phổ thông, giai đoạn mà cả bố mẹ lẫn con cái đều phải đưa ra những quyết định quan trọng cho tương lai, hầu hết các bậc cha mẹ sẽ chọn nắm chặt tay con, đồng hành sát sao trên từng bước đi. Nhưng chị Quyên đã chọn đi ngược lại với số đông.
Chị quyết định “buông tay” để con tự bước đi, tự trải nghiệm và tự học cách đứng vững trên đôi chân của mình bằng cách cho con tham gia chương trình J1 – Du học trao đổi văn hóa tại Mỹ trong vòng một năm. Ở đó, các con sẽ học tập trong môi trường quốc tế, sống cùng gia đình người bản xứ, nơi có thể xa lạ, bất đồng ngôn ngữ, và hoàn toàn thiếu vắng bàn tay chăm sóc của bố mẹ.
NỖI LÒNG CỦA BẬC CHA MẸ
Chị Quyên chia sẻ:
“Không có bố mẹ nào muốn buông tay con mình, kể cả khi con 20 hay 30 tuổi. Với chúng tôi, con vẫn luôn là đứa trẻ non nớt, thiếu kinh nghiệm. Tuy nhiên, ở mỗi giai đoạn trưởng thành, con sẽ có cách tiếp thu và chọn lọc kiến thức rất khác nhau. Theo tôi, nếu bố mẹ ôm ấp con quá kỹ, sẽ vô tình hạn chế bản năng và kỹ năng cần thiết của con khi bước ra xã hội.
Ở tuổi 16, con đã ý thức được tầm quan trọng của giai đoạn này, nhưng con vẫn mơ hồ về tương lai, về việc mình thật sự muốn gì và cần làm gì. Có rất nhiều bố mẹ ở thời điểm này sẽ tự định hướng cho các con phải làm như này như kia, có những đứa trẻ sẽ chấp nhận sự định hướng này nhưng cũng sẽ có những trường hợp các con phản ứng và đi ngược lại mong muốn của bố mẹ.
Đối với tôi, tôi mong muốn con tự vẽ ra bức tranh của cuộc đời mình, dù bức tranh ấy như nào tôi đều ở phía sau lưng, âm thầm ủng hộ, và hỗ trợ hết mình cho con. Tôi hy vọng rời xa bố mẹ con học được sự tự lập, sự quyết đoán, tinh thần trách nhiệm, tự bản thân con chiêm nghiệm mỗi một việc con làm để từ đó con hiểu bản thân mình hơn, và tự mình lựa chọn con đường phù hợp nhất với bản thân.
Bởi hơn hết, tôi hiểu rằng một đời người là rất dài, tôi mong muốn ở những bước đầu tiên con được là chính con, cuộc đời là của con, con sẽ sống cho chính bản thân mình. Bố mẹ sẽ chẳng ở bên con mãi, bố mẹ có thể cho con một mái nhà, một vòng tay, nhưng bố mẹ chẳng thể cho con tất cả, đặc biệt là những điều con muốn, hãy tự nắm lấy thứ con yêu thích bằng chính bàn tay và đôi chân của mình, đó là bài học lớn nhất mà tôi muốn dạy cho con mình..”
LÝ DO CHỌN NƯỚC MỸ
Chị Quyên chia sẻ thêm:
“Là một công dân Việt Nam, tôi rất yêu đất nước của mình, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận rằng nền giáo dục trong nước vẫn còn nhiều thiếu sót. Đó là một trong những lý do tôi chọn Mỹ , một quốc gia dẫn đầu thế giới về giáo dục và đào tạo.
Không những vậy, Mỹ còn là một nước dẫn đầu trong rất nhiều lĩnh vực ví dụ như tài chính, công nghệ, khoa học … từ những sự phát triển vượt bật này, tôi cảm thấy con tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều để tô vẽ thêm cho bức tranh của chính mình.”
MỘT NĂM XA NHÀ – VÀ MỘT CHÀNG TRAI TRƯỞNG THÀNH TRỞ VỀ
Thấm thoắt một năm trôi qua, Dũng trở về nhà theo đúng quy định của chương trình. Trong thời gian con ở Mỹ, chị Quyên vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình học tập và sức khỏe. Nhưng khi con thật sự trở về, khoảnh khắc được nhìn thấy con bằng xương bằng thịt khiến chị không kiềm được nước mắt.
Không chỉ vì nỗi nhớ con, mà vì chị cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi từ ánh mắt, dáng đi, thần thái tất cả đều toát lên sự điềm đạm, trưởng thành và bình tĩnh hơn xưa.
Từ một cậu bé không thích thể thao, nay con đã có trong tay nhiều chứng nhận và bằng khen trong bộ môn trượt tuyết, hăng hái tham gia đội bóng của trường. Từ một cậu bé chỉ mê hamburger, gà rán, nay con tự chuẩn bị bữa sáng lành mạnh, biết kết hợp thực phẩm một cách khoa học. Từ một cậu bé ít nói, ít chia sẻ, nay con vui vẻ đứng trong bếp dạy hai chị em làm kẹo sữa. Không chỉ vậy, Dũng còn biết phân công công việc nhà cho em gái nhỏ, kiên nhẫn hướng dẫn “tại sao phải làm việc này” và “nên làm như thế nào”. Chị Quyên xúc động nói:
“Tôi cảm thấy trong nhà mình giờ có thêm một bờ vai, một người đàn ông thực thụ thay tôi chăm sóc và gánh vác gia đình sau sự ra đi bất ngờ của chồng tôi. Đó là niềm an ủi vô bờ bến đối với tôi.”
KHI CON TRỞ THÀNH HÌNH MẪU CHO CẢ GIA ĐÌNH
Sự thay đổi của Dũng khiến bầu không khí trong gia đình cũng trở nên khác đi. Cô em út trước đây không thích chơi cùng anh, nay luôn miệng gọi tên anh, dõng dạc nói:
“Sau này con cũng sẽ đi học ở Mỹ như anh Dũng, con phải ăn như anh Dũng, làm như anh Dũng.”
Từ khi nào, Dũng đã trở thành hình mẫu trong lòng em gái nhỏ. Còn chị gái thì không ngớt lời khen, “Cái này hay”, “Cái kia giỏi” – khác hẳn với ngày trước chỉ toàn chê em mình. Chị Quyên cười:
“Tôi nghĩ lại mà thấy vừa buồn cười, vừa ấm lòng.”
MỘT HÀNH TRÌNH MỚI LẠI BẮT ĐẦU
Sau chương trình trao đổi, Dũng quyết định tiếp tục học chương trình trung học phổ thông kết hợp cao đẳng tại Mỹ trong 2 năm, một chương trình rút ngắn thời gian, giúp con tiết kiệm được quãng đường đến đại học. Sau đó, con sẽ tiếp tục 2 năm đại học để hoàn tất chương trình cử nhân.
Trong thời gian sống cùng gia đình bản xứ, Dũng có cơ hội được đi tham quan nhiều nơi. Đặc biệt, chuyến thăm bảo tàng máy bay với vô số mô hình từ các giai đoạn lịch sử khác nhau đã khiến con say mê, tìm hiểu và ấp ủ ước mơ theo học ngành kỹ thuật hàng không.
LỜI NHẮN GỬI CỦA MẸ
“Hành trình sắp tới còn dài, tôi chỉ hy vọng con luôn khỏe mạnh, vững chãi bước đi trên con đường mình đã chọn. Trước mặt con là tương lai, sau lưng con là gia đình – là ngôi nhà luôn chờ con trở về.
Hãy tin rằng dù ở bất cứ nơi đâu, tình yêu thương và niềm tin của gia đình luôn đồng hành cùng con. Chúc con kiên định, học tập thật tốt, sống thật vui và đạt được những ước mơ mà con hằng ấp ủ.”
Đây là một trong rất nhiều gia đình mà IDC VIETNAM có may mắn được đồng hành và hỗ trợ, không chỉ về mặt hồ sơ, mà còn trong việc thấu hiểu nỗi lòng của các bậc phụ huynh, để từ đó cùng nhau định hướng con đường phù hợp nhất với nguyện vọng và ước mơ của cả phụ huynh lẫn học sinh.
Với hơn 25 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực tư vấn du học và định cư, IDC VIETNAM cam kết rằng chúng tôi không chỉ là cầu nối đưa học sinh ra thế giới, mà còn là người bạn đồng hành tin cậy trên hành trình trưởng thành của các em.
Chúng tôi tin rằng mỗi học sinh đều là một câu chuyện riêng biệt, mang theo ước mơ, năng lực và tính cách khác nhau. Chính vì vậy, IDC VIETNAM luôn đặt yếu tố “hiểu học sinh – hiểu phụ huynh” lên hàng đầu, từ đó thiết kế lộ trình học tập – phát triển – định cư một cách tối ưu và thực tế nhất.
Hơn hết, chúng tôi tự hào khi được trở thành “người đồng hành thầm lặng”, chứng kiến từng bước trưởng thành của các em – từ những ngày đầu bỡ ngỡ chuẩn bị hành trang, đến khi vững vàng nơi đất khách, và quay trở về với một phiên bản tự tin, độc lập và đầy bản lĩnh.
IDC VIETNAM


